Thơ dịch
Thơ EILEEN HEANEY
10:37 | 16/10/2008
EILEEN HEANEYLGT: Eileen Heaney là một họa sĩ sống ở Boston, Mỹ. Năm 1997 bà cùng với chồng là ông James Hullett – Triết gia, giáo sư đại học và là giám đốc một nhà xuất bản sách triết - về Việt Nam để nhận bé Frankie từ trại trẻ mồ côi Hội An, Đà Nẵng làm con nuôi.

Bé Frankie lúc đó 5 tháng tuổi, được ông bà đem về Boston nuôi nấng, dạy dỗ với tất cả tình thương mến. Ông bà nói: “Nhận nuôi bé Frankie là một điều tuyệt vời nhất của cuộc đời chúng tôi.” Kể từ đó, ông bà cùng bé Frankie đã bắt đầu học hỏi, nghiên cứu và thu nhận nhiều tinh hoa văn hóa Việt . Họ cho bé học tiếng Việt, nấu món ăn Việt, tự hào giới thiệu và quảng bá văn hóa Việt với bạn bè xung quanh. Họ thương yêu, kính trọng và mến phục người Việt cũng như văn hóa Việt với tất cả tấm lòng. Bé Frankie bây giờ là  một bé gái học lớp 4, là học sinh xuất sắc tất cả các môn học, vẽ giỏi, đàn piano hay, và là một diễn viên ba lê xuất sắc.
Kỷ niệm 10 năm chuyến đi lịch sử về Việt Nam để đón nhận Frankie, tháng 4 năm 2007, cả gia đình của Frankie lại về Việt Nam, làm một chuyến đi xuyên Việt để rồi lại tiếp tục khẳng định mạnh mẽ rằng Việt Nam là một đất nước quá đẹp; người Việt Nam thật quá tình cảm và sâu sắc. Bài thơ dưới đây được viết ở Hà Nội, nói lên cảm xúc sâu sắc của Eileen Heaney đối với người Việt Nam và ước mong có được một tiếng nói chung và sự thông cảm giữa những người Việt Nam sống ở Mỹ và sống ở Việt Nam, vượt qua quá khứ đau buồn của chiến tranh chia cắt để hướng về một tương lai của hoà hợp và tình thương mến.



Đất nước của con gái tôi

Đất nước của con gái tôi đã từng bị ngoại bang làm tan nát
Những mảnh vỡ trôi dạt khắp nơi
Ném khỏi căn nhà thân thương, những trái tim chia lìa xa cách
Đập vỡ bằng những giọt nước mắt đau đớn, đắng cay
Đất nước bị dập vùi, tơi tả với những vết thương
 không bao giờ lành miệng.
Cả hai hàng nước mắt đón chúng tôi bằng nụ cười rộng mở và
                                                                                                 hỏi han
                                                                                                                               
Người Việt à?
Cháu quê ở đâu vậy?
Bao nhiêu tuổi?
Nói tiếng Anh?
Nói tiếng Việt?

Giọng nói của họ ấm áp và tràn đầy thương mến
Tình yêu của họ như nỗi niềm muốn làm lành miệng vết thương
ngoại bang dường như đã được tha thứ

Nhưng còn đó khoảng cách nhức nhối của hai bên
Đến tận cùng họ cần tha thứ cho nhau
Để nhịp tim lại bắt đầu đập mạnh
Những mảnh vỡ hàn gắn và lành lặn lại như xưa
Hợp cùng nhau và hít thở cùng một nhịp.

                                                                 Hà Nội tháng 4/2007
                                                           (DIỆU LINH dịch và giới thiệu)

(nguồn: TCSH số 221 - 07 - 2007)

 

Các bài mới
Trang thơ Nabokov (14/06/2024)
Trang thơ Hy Lạp (28/08/2023)
Các bài đã đăng
Bố (26/03/2008)