TÂY LINH PHẠM XUÂN PHỤNG Tiễn em Viết cho em Đ.V.U Lặng yên trong áo quan rồi Em nghe mặn nhạt bao lời tiếc thương Lư trầm oằn oại làn hương Bình hoa trắng lạnh nhuốm sương khóc người! Còn đâu cái khóe môi cười Trắng đen giấy mực phận người rủi may! Bơ vơ quán nhỏ chiều nay Nghiêng ly rót nhớ dáng gầy xanh xao! Mẹ già đĩa cạn dầu hao Tay này cầm đũa Tay nào thắp nhang! Con thơ - thân sắn vườn hoang Cây chưa vững gốc, gió càng bạo lay! Mái chèo giữa sóng Buông tay! Con thuyền vỡ mạn… Lắt lay mái dầm! Đêm nay huyệt nhỏ em nằm Lạnh không em… Ánh trăng rằm nhợt soi! Huế, ngày 27 tháng 4 năm 2010 Cây đa… chú tiểu Chiều đông ngồi ngắm mưa rơi Ngắm người, ngắm đất, ngắm trời mây qua Mây là mây của tầng xa Phải đâu mây của mọi nhà mà trông Mưa về đổ nước cho sông Phải đâu để tưới cây trồng mộng hoa Thơm riêng… riêng của người ta Phải đâu mật ngọt hương hoa nhà mình Nghìn đời muôn kiếp cỏ xanh Bàn tay phù phép hóa thành hoa thơm Linh chi nào mọc trong rơm Ngàn năm sỏi đá nên cơm cháo gì! Đường mòn lối cũ người đi Cây đa… chú tiểu… Con dì… dì thương… Cát vàng khoác ánh kim cương Biết là có nắng yêu thương rọi vào Dưới bùn lấp vạn vì sao Một hôm người bới người đào Ánh lên… Bê tông lèn chặt cốt nền Còn đâu có đất giun đen thở nhờ! Thôi đành vui với câu thơ… Huế, tháng 01 năm 2011 THAI SẮC Đỉnh ngày Đỉnh ngày chìm tít vực trưa Ta chìm tận tít xa xưa vực người Bơ vơ củi lạc dòng đời Mắt queo bám víu vệt cười của em Ngày lên phao phác sau đêm Nắng căng kiệt nắng mưa mềm mệt mưa Ta lần theo đỉnh giấc trưa Gặp mặt trời cũ như vừa tân dương Đỉnh ngày chới với vô phương Nhìn xa thấy trắng mặt đường phân vân Ta về cổ thụ rừng trần Dựa lưng tiềm thức trong ngần tóc gieo Ngày dâng lầm lũi ngọn đèo Gió hoang loang gió mây vèo vẹt mây Ta trèo lên đỉnh trưa say Chờ em miền miệt vơi đầy sát na Đỉnh ngày em phía trước ta Nghiêng vào tiền kiếp bờ hoa dại vàng Nắng qua từng bước chân hoang Đọng sâu mắt nhớ cả bàng hoàng đêm Chờ ta không dã quì hoa Chờ ta không dã quì hoa Vàng ám ảnh dốc về Đà Lạt xưa Con đường ngập dấu vết mưa Đọng sâu những vụng nắng thừa bóng hoa Mùa đông thắc thỏm trời xa Bỗng nhiên mang lạnh đổ òa xuống thung Dã quì đêm chợt nở bùng Mang khát vọng tận minh mung đáy ngày Trên từng nhịp hải hà say Hoa phơi khắc khoải vun dày lối thơ Giá mà đêm chật giấc mơ Giá mà ngày chật phút giờ có nhau Một năm chỉ chật một màu Dã quì vàng đến muôn sau vẫn vàng Ta còn lạc giữa thênh thang Gọi nhau tận cuối bàng hoàng cõi hoa Dã quì ơi có chờ ta Nở chi vội thế sắc xa xăm buồn Xin từng chút tháng ngày tuôn Hóa thạch sau rặng hoa luồn nắng mưa (266/4-11) |