Đỗ Hồng Ngọc - Nguyên Cẩn - Trần Hoài Lâm - Trần Nhã Phương Uyên - Nguyễn Văn Toan
ĐỖ HỒNG NGỌC
Rùng mình…
“Tùng địa dũng xuất”
(Kinh Pháp Hoa)
Người rùng mình hỏi vì sao động đất sóng thần cứ triền miên hết ngày này sang ngày khác?
Vì sao núi lửa cứ phun trào?
Vì sao băng tan vì sao bão táp…?
Vì sao trẻ con người già bị cuốn trôi bị thiêu đốt thành phố tan hoang cửa nhà đổ nát như món đồ chơi
của một đứa trẻ đang giận dữ
Vì sao và vì sao?…
Nhưng hãy lắng nghe
Dù trong giây lát
Trái đất cũng đang rùng mình tự hỏi vì sao những ngọn núi cứ triền miên đổ sập?
vì sao những dòng sông nghẽn tắt?
vì sao những mũi đao cứ ngày đêm xoáy sâu vào lòng đất?
Vì sao chim rừng cá biển không chốn nương thân
Vì sao cổ thụ mầm xanh bị tận diệt
Vì sao lúa bắp phải cấy ghép gen người?…
Vì sao và vì sao?
Ta nương tựa vào nhau.
Nay có vẻ đã không còn cần nhau nữa!
Đất rùng mình phận đất…
Người rùng mình phận người…
NGUYÊN CẨN
Chiều trên giòng Vu Gia
Biết nói gì với con về những công trình thuỷ điện?
Xưa anh ngợi ca rền rĩ suốt bao năm
Những con sông không thể ngủ yên hoài
Phải thức dậy và nhảy theo điệu rock
Nay sông Bung cỏ hai bờ đứng sững
Nghiêm nghị chào con đập chẹn dòng trong
Kìa A Vương lũ xả cứ tuôn tràn
Nọ Za Hung cuồn cuộn về như thác
Những cánh rừng không còn - như bàn tay chặt cụt
Để nước xô bờ, cha biết nói sao đây?
Đêm Đông Giang nghe tiếng khóc sông Côn
Chiều Xã Bốn nghe lúa buồn phơi nắng
Sáng Nam Giang mẹ lần mò ngăn nước
Những con bê lưu lạc dắt nhau về
Sông hóa kiếp thành hồ hay suối cạn
Bầy con trẻ từng trên cát nắng
Sẽ đen giòn như lũ lạc đà thui
Biết nói gì cho con khi đã tắt niềm vui
Dòng điện sáng là rừng xưa vĩnh biệt
Lời tha thiết vọng từ thăm thẳm núi
Bầy hươu sao tán loạn chạy trên đồng
Đêm qua ai khóc - không chỉ một giòng sông
Riêng Vu Gia nhớ Thu Bồn đứt ruột…
Riêng Vu Gia khiến hồn não nuột
Rượu Hồ Đào sao lại ném sông trôi?
TRẦN HOÀI LÂM
Bụi
Bụi mù trời anh không thấy mặt em
anh muốn thở nhưng anh ngộp thở
em ở đâu giữa phố bụi mịt mùng
Sáng thức giấc trong đầu anh là bụi
bụi trên những ô kính và bụi trong chăn
Bụi vương đầy những ý nghĩ của anh nhưng anh không lau sạch được
em ở đâu trong phố bụi mịt mùng
Rồi đến lúc ta phải tìm nhau bằng tiếng
bởi hình hài bụi đã phủ từ lâu
nhưng tiếng của anh và tiếng của em cũng phủ đầy bụi
đầy bụi như ly cà phê trong góc quán chiều qua
Đi qua những ngã tư và những vỉa hè
bụi vùi lấy người lao công im ngủ
anh cố lau những giọt mồ hôi trên trán mình
nhưng đó không phải là những giọt mồ hôi
mà là những giọt bụi
Hãy nhớ đêm này ta gặp mặt
Bụi cũng sẽ phủ lấy cuộc làm tình của hai chúng ta
Bụi sẽ nhảy múa trên ngực em và cả trên ngực anh
rồi chúng mình sẽ sinh những đứa con đầy bụi
và anh sẽ tìm cách lau sạch bụi trên mắt con mình
khi chúng chưa ra đời, chúng hãy còn trong em.
TRẦN NHÃ PHƯƠNG UYÊN
Chưa bao giờ
Chưa bao giờ em ra sau đồi
lặng lẽ ngồi xuống trong hoàng hôn và hát
chưa bao giờ hoàng hôn nói với em về sự rộng lượng của cây cỏ
chưa bao giờ
chưa bao giờ em biết chuyện của cây cỏ
Hãy cùng anh ra sau đồi
hay ngồi xuống bên hoàng hôn và đợi
hãy ghé tai vào gốc sim già nua ấy
và lắng nghe sự rộng lượng của cây cỏ
như anh đã bỏ hết muộn phiền.
em đã không biết ngày sinh của cỏ
em đã không thấy ngày tàn của hoa
chưa bao giờ em biết trong bình minh có nhiều pho truyện cổ
bởi em chưa bao giờ lắng nghe gió hát trên đồi và chim khóc
trong mơ
có khi nào em khóc dưới mưa
nước mắt em sẽ là mưa chát mặn
có khi nào em ngủ trên sương
đôi vai em sẽ là chim hạc trắng
Hãy một lần lắng nghe em à
hãy ngồi bên giáo đường và nhìn chim di trong bản nhạc của người hành khất bụi bặm
em sẽ thấy trong bản thánh ca có lời Thiên Chúa
lời của người lúc sinh hạ cỏ cây
hãy lắng nghe em nhé, một lần thôi
em sẽ thấy lồng ngực em là biển
và anh là những cơn sóng đó
sóng cuồng nộ rồi sóng lại đi hoang
NGUYỄN VĂN TOAN
Thần rừng chiêm bao
Thần rừng không bao giờ ngủ
Những cây vầu kể cho người giấc mơ của sự rời rạc
Cơn bão đến chúng không thể cùng cầu nguyện
Gốc cây cụt lủn kể rằng
Chúng thường mơ thấy mình còn nguyên vẹn
Những con thú bị thương thì thầm về giấc mơ bị săn đuổi
Máu và những phần thân thể rơi rớt chạy theo chúng
Rồi thần rừng cũng nói về những giấc mơ của mình
Trong bóng tối của ban ngày
Những bóng ma loài người nhăn nhúm dưới vuốt quạ
Chúng khẩn khoản xin người cho trú ngụ những gốc cây
Người đồng ý
Loài chim bay quanh từ biệt
Từng đàn lao vào vách đá
Những ma người hưởng thụ
Thần rừng không bao giờ ngủ
Nhưng Người vẫn có những giấc mơ
Trong ánh sáng buổi tối
Ngọn lửa bày biện bữa tiệc cuối
Những cơn mưa đen từ tro tàn rơi
Phủ lên ngọn núi trần truồng
Bầy thây ma nhảy múa man dại quanh thần
Người chỉ còn một mình trên đỉnh ngôi nhà hoang tàn.
(TCSH350/04-2018)