NGUYÊN QUÂN
Viết ở làng Rồng
Mọc lên từ vết đau biển xé làng Rồng ấm nắng cát cuồng chân từng căn nhà nối liền lưng vách lấp dần khoảng trống âu lo mẹ dần nguôi ngóng biển phía mặt trời xám trắng tiếng gọi con thất thanh cơn hồng thuỷ xé tung từng mái rạ cha dần nguôi thao thức tóc pha muối mặn trùng khơi con thuyền vỡ mạn nằm nghiêng âm ỉ đau vết cắt cuống rốn
Buổi sáng nay tôi về mười năm chưa nguôi nỗi đau phía biển làng Rồng từng mầm gai trổ bông ngũ sắc lũ trẻ thơ đánh chuyền tiếng học bài qua vách mỏng chữ A vỡ lòng chẽ sóng ra xa.
VÕ VĂN HOA
Mùa lũ
Thế nào trời cũng sa mưa Quê mình đã mưa là lũ Ô Lâu đôi bờ tích cũ Mang theo từ một mái chèo! Nước sông tràn vào nhanh thế! Cong đuôi cá nhảy lên bờ Phù sa thấm vào cốc mễ Ngon từ Văn Quỹ, An Thơ...
Làng Rào, Phú Kinh còn đó Chầm, sào giờ đã treo lên Ngược xuôi em về thuyền máy Thương cho mấy bác canh điền!
Các em đã “học chạy lũ” Bây giờ với lũ sống chung Một ngày tôi về Hà Lỗ Chim trời sải cánh bao dung...
KHALY CHÀM
Bão & hình tượng
Mưa với gió trùng vây ngày bão lạnh gọi tên nhau nước mắt đã khô rồi sao trời đất cuồng quay như đùa bỡn người chôn chân nhìn sững xác đang trôi
quê miền Trung bạn ta ngồi bó gối câu thơ rơi mặn đắng dấu chân bùn gom góp lại vật vờ dăm miếng ván hạt thóc nào vương lại phía triền sông ngày bão dữ Tây Nguyên mây hú gió ốc đảo xa căng mắt ngóng mặt trời hỡi chữ tình… đang ẩn tàng đâu đó bạn ta cười chạm mặt nghĩa nhân ơi!
người còn sống nhìn khói nhang ảo ảnh lời nguyện buồn khàn giọng tiễn hồn linh phương nào xám còn nghe vang tiếng sấm tìm ở đâu đấng cứu thế hiện hình [?]
KHẢ LÔI NGUYỄN VIỆT VƯƠNG
Lụt
Những người phụ nữ không dám sợ ma Họ nối nhau đạp xe như rắn bò trên sương cỏ, trườn lên thành thị. Nhịp khúc hình tròn Nhịp khúc khô dầu cút kít Dáng điệu đặc thù: Xương cổ gồ lên, đầu lao vào mũi gió. Vặn vẹo cái mông. Họ khởi hành từ hai giờ sáng Tiết kiệm lời dồn sức cho đôi chân móng vàng gót nẻ, quần von đến gối. Năm giờ sáng mỏi miệng Vặt nài...vặt nài... Mấy ngày nay đánh úp mưa rào lừa dự báo Chợ rau cuối đêm câm thin thít Oàm oạp những kẻ rỗi hơi đi soi đèn đâm cá.
LÊ HUY HẠNH
Trong tâm bão
Đâu chỉ có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Miền Trung có thêm mùa bão ngày phơi lưng trần Đêm ngửa mặt đếm sao trời
Mùa nước mắt rơi Bốn bề ầm gió Trong hy sinh gian khó Tình người đầy hơn Cùng nhau chia chén cơm Cọng rau Hạt muối Sau cơn bão là trăm ngàn dấu hỏi Là bàn tay Nắm chặt Những bàn tay
Dù chỉ một lần sống ở nơi đây Trong tâm bão Nghe tim mình máu chảy
HỒ ĐẮC THIẾU ANH
Xin cho quê mẹ dịu mưa nguồn
Mười năm bão lũ lại quét càn Đồng ngô ruộng mạ úng tan hoang Khúc ruột miền Trung cơ cực quá Thiên tai gieo rắc nỗi kinh hoàng
Nhà trôi, nước cuốn xóm ven sông Nước mắt chan mưa, vợ mất chồng Khắc khổ hằn sâu đôi má hóp Tìm xác con chìm giữa mênh mông
Mưa lũ giăng màn lạnh Bãi Dâu Sông Hương sóng bạc cuộn chân cầu Xào xạc mái chèo khua khắp phố Quê tôi thành cổ tím mắt sầu …
Nước nhuộm vàng sông Vệ, sông Bồ Tang thương chảy suốt phía trời thơ Đất lở chôn vùi thân cát bụi Lúa mùa chưa gặt trụi gốc trơ …
Xơ xác miền Trung giải lụa hiền Màn trời chiếu đất giữa lòng đêm Chia đôi hạt gạo trong cùng cảnh Máu chảy ruột mềm tình thiêng liêng.
Khản giọng kêu trời trời thấu không? Xin cho quê mẹ dịu mưa nguồn Xin cho em nhỏ vầng trăng sáng Sông nước quê nghèo mãi yên trong.
(249/11-09)
|