VÕ VĂN HOA
Cọng rơm vàng
Anh về thăm nhà Quê mình đang vào mùa lúa chín Thơm cọng rơm vàng !
Anh qua xóm Làng Đất ngấu bùn cuống rạ Gánh thóc về muôn ngã Em nói gì em ơi !
Anh đến Hộ Phiên, Ruộng Đìa, Thượng Đạc Biển lúa vàng mênh mông Chiền chiện, dế mèn ngân lên khúc hát Vỡ oà trong anh tuổi ấu thơ hồng.
Anh thương từng cọng rơm Ủ anh mùa động biển Anh thương từng bát cơm Mẹ độn nhiều khoai sắn
Con chúng ta hiểu mơ hồ về xe đạp nước Chưa hiểu thế nào về đất gan gà Chưa biết móng chân của mẹ, của bà Chua phèn đóng váng.
Anh về thăm nhà Muốn em và con ôn từng kỷ niệm Thời mẹ đẻ cha sinh, thời hàn vi lận đận Ta lớn lên từ cọng rơm vàng.
LÊ TỰ MINH
Trở về
Ta trở về đây trong vòng tay bè bạn Bao nỗi gian truân tan biến giữa tiếng cười, Chẳng ngợi ca cũng chẳng nhiều lời, Một cái bắt tay ấm tình người tình bạn
Ta trở về nơi có những con người, Lặng lẽ vươn lên qua bao khó nhọc, Dù cuộc đời còn nhiều tất bật Quý hoá vô cùng đức tính thẳng ngay
Ta chạy về trong tiếng gọi mẹ ơi, Về với mẹ là nơi sâu lắng nhất, Nước mắt ta rơi bởi một điều có thật Rồi một ngày mẹ phải đi xa
Ta trở về với cánh đồng mùa hạ Lúa chín vàng bởi giọt mồ hôi, Ta trở về nơi có tình đồng đội, Chia cho nhau một ngụm nước giữa trưa hè.
Ta trở về khu vườn rộn tiếng ve, Nghe bà kể về cô tiên, cô Tấm, Những câu chuyện cho ta thêm nhựa sống, Cho ta thêm yêu những lộc biếc đâm chồi
Ta trở về nơi tình yêu và lý trí, Đọng lại trong tim thành nhiệt huyết con người, Ta yên lắm mặt trời soi muôn ngả, Biển mênh mông chẳng chen lấn bao giờ.
Đi suốt cuộc đời qua bao nỗi đắng cay, Những vị ngọt của chùm nho không thể hái, Vòng nguyệt quế vinh quang trong huyền thoại, Cũng tan đi trong nhân nghĩa cuộc đời.
VĨNH NGUYÊN
Hình như
Hình như tôi bay Và đậu xuống vầng trăng mảnh mai Cánh tay khoanh đầu ngái ngủ Ơn Trời Tôi hôn Vầng trăng mồng bốn *
Em chẳng trốn mẹ Em ngồi bình yên trong ngôi nhà bình yên Và sáp nhỏ Đan làn mây xám
Hình như có cơn giông đầu hạ Trăng mồng bốn khuất dần đầu non Mùa gặt Tóc em hương rạ thơm
Hình như tôi không bay Vầng trăng không nhú đầu non Hình như…
---------- * ngạn ngữ: trăng mồng bốn trốn mẹ đi chơi.
TRẦN VĂN LỢI
Tự sự mưa
Bầy chim sẻ bay về tạm trú trong nỗi nhớ của tôi Khi cơn mưa từ ký ức xa xôi tìm gõ cửa Ơi những giọt mưa bóc trần như viên bi nhỏ Những giọt mưa không ướt mắt chuồn chuồn
Thuở cơn mưa chưa biết tạt xuống lo buồn Chỉ thấy gieo vào chúng tôi tràn đầy thoả thích Chưa con gái con trai, đất trời cùng tinh nghịch Chưa biết dại hay khôn, tuổi thơ không ranh giới tiếng cười
Tiếng ếch trôi nổi chìm rồi mắc cạn trong tôi Mưa giăng màn quây xóm làng mờ tỏ Phải cơn mưa đi ra từ ca dao, tục ngữ Mà tất cả hiền lành và thân ái, mát trong
Mưa vô tư gieo hạt trên bờ bãi, ruộng đồng Trao cho người sự hồn nhiên, đất nở nang sinh lực Những trận cười của lũ trẻ làng như chưa hề tạnh dứt Kỷ niệm còn lắng đọng và soi bóng vào nhau
Chúng tôi như những giọt mưa nhảy trên đường làng đầy vết chân trâu Rồi hoà mình vào dòng sông đi biền biệt chân trời góc bể Những cơn mưa đồng hành dọc đời tôi như thể Chẳng thấy nơi đâu tuổi thơ trong mát đến nhường này !
TUỆ LAM
Mơ Quê
Con gái lấy chồng xa Chiều hong tóc hiên nhà Mắt xa xăm ngóng về hướng núi Tím hoàng hôn tím trời quê ngoại Lâu lắm con chưa về...
Tu hú gọi hè nắng thắp bờ tre Xao xác tiếng gà sáo diều thả gió Thung chiều trắng mây, bậc thang lúa trổ Sao đêm rắc vàng lòng sông... Tóc đuôi gà, da đen nhẻm Đội nắng trưa bắt cá rô rang muối Bếp thơm khoai nướng Trăng tràn sân phơi Mẹ lót ổ rơm đầu mùa Gọi giấc mơ về vàng óng Hồn nhiên trong cơ cực ôi tuổi thơ non tươi Trăng xưa xanh lũy tre giờ xanh cả một trời thành phố Áo gấm quần hoa náo nức thị thành thèm chút hương trấu đốt đồng ngai ngái mùi thơm rạ lúa Đêm trở giấc cơn dông mưa đổ Se lòng thương mạ mới gieo Giật mình tỉnh giấc tiếng gà Nhớ ngoại đốt đuốc qua bảy ngọn đồi Cho con đón bình minh lớp học...
Về phố thương quê nhiều đêm tôi khóc Giấc mơ nào nơi đó cũng xanh.
VƯƠNG ANH
Mùa gặt về nhà
Cửa chính, cửa sổ và cửa xép Đều mở toang về phía cánh đồng Suốt đêm cửa không bao giờ khép Sân vườn rơm rạ quấn đầy trăng
Quang gánh thiu thiu bên cót thóc Liềm hái sóng xoài cạnh ti-vi Mở vung cơm mới lừng gian bếp Hương nếp dâng lên tận bàn thờ.
Máy xát vù vù xoay cánh cửa Góc nhà sực nức gạo tám thơm, Mái tóc đi về găm đầy thóc Lá lúa chạm môi chẳng ngượng ngùng.
Mùa gặt về nhà gà nhảy ổ Sân vườn tóa lóa những vịt, ngan… Trâu bò ghếch mũi chờ tháo cổng Là hếch sừng nâng đụn vàng rơm.
Gà gáy thức liềm, quang gánh dậy Lao xao đồng lúa chín hả hê. Mọi vật trong nhà choàng mở mắt Ào ra cùng rước cánh đồng về.
NGUYỄN NHÃ TIÊN
Khúc quê
Em va gàu vào giếng khuya gọi ngàn đêm thức giấc bếp lửa thức xa xôi rực đỏ một góc trời ngọn gió thức ngoài đường chập chùng cung bậc trừ tịch thức gọi người đủ mặt lứa đôi
Đập vỡ thời gian hoa lửa rơi rơi mọi ẩn nấp xô bật tường rêu nhú lời cỏ biếc bấc se se ngập ngừng ngoài sân đợi tết nước tràn mái,tràn thùng, em gánh tiếp niềm tin (*) Giếng ngời ngời gương mặt của đêm đêm cháy sáng đêm giũ mình bóng tối những cát bụi không còn nơi ẩn trốn hạnh phúc từ ngực người nhuộm thắm cỏ hoa
Cả ngàn nhà, nước từ giếng chia ra cười nói dội vang vang hồi âm của đất có một thiên đường đêm ba mươi rất thật trừ tịch chia đều mọi ngõ trầm hương
Khói bay trong nhà, khói bay hàng hiên về em nhé giao thừa đang điểm có tiếng gàu ai bỏ quên ngoài giếng chạm vào tôi ngân mãi khúc quê mùa..
----------------------- (*) Mỹ tục của người Quảng gánh nước đêm giao thừa như chúc phúc cho một năm mới
(nguồn: TCSH số 239 - 01 - 2009)
|